Kim Jong-un tuổi tác chưa là bao, nhưng đã trở thành cha của toàn thể nhân dân; còn được biên soạn thành một bài hát thịnh hành tràn đầy khí thế hào hùng.
Chưa dừng ở đó, người Bắc Hàn (đặc biệt là phụ nữ), có một đặc điểm, hễ nhìn thấy Kim Jong-un là khóc. Bất cứ nơi nào ông ta đặt chân tới, đều vang dậy tiếng khóc như mất cha, mất mẹ!!
Riêng Kim Jong-un thì luôn mỉm cười, nhìn về phía trước, tỏ vẻ khí khái, cao ngạo của một bậc đế vương tới thăm thiên hạ.
Sau khi Kim Jong-il (bố của un) chết, truyền thông Bắc Hàn liên tục phát đi những cảnh dân chúng kêu trời, kêu đất, tay đấm vào ngực thình thịch. Có tờ báo còn viết rằng: các loài chim muông đau buồn đến nỗi không chịu bay đi, rủ nhau chết gục trên các cành cây, cột điện… Kể từ đó, những bức ảnh khóc lóc trở thành điểm nhấn trên các phương tiện truyền thông xứ này.
Vì sao người Bắc Hàn hay khóc? Có thể chia thành ba tình huống.
Đầu tiên, là khóc một cách gượng ép, bởi lẽ họ biết cái giá của việc không khóc.
Khi mọi người xung quanh đều khóc, nếu bạn không khóc, người xem ảnh sẽ lập tức báo cáo cho cơ quan đặc vụ, và sau đó bạn sẽ phải chết (hoặc ít nhất là bị tống vào tù).
Giống như tiếng vỗ tay của thời Liên Xô cũ, chừng nào các nhà lãnh đạo chưa nói dừng lại, thì không một ai dám dừng, mà còn giả vờ rất phấn khích và ngưỡng mộ…
Người ta nói rằng, ở Triều Tiên, những ai không tham gia vào các hoạt động tang lễ do chính quyền tổ chức (quốc tang), hoặc có tham gia nhưng không khóc, hoặc khóc một cách hời hợt, thì hết thảy sẽ bị chính quyền kết án, nhốt vào trại lao động ít nhất 6 tháng. Do đó, bất kể bạn đang nghĩ gì trong lòng, bạn đều phải giả vờ khóc.
Ở một đất nước mà chưa ăn bữa nay đã phải lo bữa mai, bạn có còn lòng dạ nào để khóc than cho sự sống và cái chết của người khác hay không? Có chăng thì cũng chỉ là mượn danh để khóc thương cho hoàn cảnh khốn khổ của chính mình.
Ở một đất nước mà sự giám sát có mặt khắp mọi nơi, khóc lóc không phải là một tội lỗi; nhưng nếu không khóc, chắc chắn là có tội.
Thứ hai, khóc một cách tự nhiên, chảy ra những giọt nước mắt hạnh phúc.
Họ bị tẩy não, nghĩ rằng Triều Tiên là cường quốc vũ trụ vĩ đại nhất; Kim Jong-un là người thừa kế của dòng dõi núi Ashfall, là bậc hào quang tỏa sáng của những hệ tư tưởng chính yếu, là người giải cứu nhân dân Bắc Hàn, người giải phóng nhân dân thế giới… Không có Kim Jong-un, mọi người sẽ đều phải xuống địa ngục. Nhìn thấy một “vị thần” như vậy tất nhiên là phải rất cảm động rồi. Vì thế mà những giọt nước nơi khóe mắt cứ ứa ra!!!
Thứ ba, tâm lý đám đông.
Thấy mọi người khóc thì tôi cũng khóc, mọi người làm thế nào thì tôi làm thế nấy; không cần và cũng không muốn biết lý do, cứ theo đám đông là an toàn nhất.
Như vậy, dân Bắc Hàn hay khóc chẳng qua là từ thể chế chính trị mà thôi. Ngó xuống phía nam vĩ tuyến 38, người ta đâu có cư xử giống trẻ con như thế (dù cùng chung một dân tộc, một nền văn hóa…).
Nguồn: Internet