Bé Nhung con chị Loan dân oan, 7 tuổi người nhỏ thó, đạp chiếc xe đạp cộc cạch mua nước đá về cho mẹ bán sữa đậu nành. Nhung lên 7, nhà bị đập, Nhung về nhà thấy một đống đổ nát. Nhung từ cô bé đang hạnh phúc trong mái nhà đơn sơ bỗng hóa đứa trẻ gầm cầu.
Mẹ Nhung kêu gào, ba Nhung thẩn thờ hút thuốc rồi ba mẹ Nhung dựng lều ở tạm. 2 tháng sau, chính quyền cưỡng chế luôn cái lều, với Quyết Định cưỡng chế cái giường. Nhung dọn ra gầm cầu cùng ba mẹ rày đây mai đó. Mẹ Nhung xin ở nhờ hết nhà này đến nhà khác, Nhung bé nhỏ chứng kiến nỗi tuyệt vọng của ba, niềm đau của mẹ. Một mái nhà đổ nát.
Gia đình lâm khó khăn, không một xu đền bù, bởi lẽ chính quyền lỡ đền phần tiền của gia đình Nhung cho người khác. Cán bộ Quận 2 kêu gia đình Nhung đi kiếm người nhận tiền đền bù mà đòi. Một căn nhà giấy tờ đầy đủ, bị khai tử không hồ sơ đến nỗi chủ nhà không hay biết.
Nhung ngơ ngác, Nhung quá nhỏ để hiểu chuyện gì xảy ra với cuộc đời mình, với gia đình mình. Mẹ Nhung bán sữa đậu nành dang nắng da đen thui. Hôm đó, chị đứng bên đường bán sữa bất chợt mưa lớn, chị như con chuột lột ướt sủng. Chị Loan nhìn qua bên kia đường thấy tượng Bồ Tát trước chùa Diệu giác, chị bước tới bên rào, quỳ lạy khóc than với tượng Quan Âm. Không biết trời chỉ mưa hay trời đang khóc cho số phận người phụ nữ sớm mồ côi mẹ, nghèo khó, vừa lập gia đình, cất được ngôi nhà yên ắng chưa lâu đã gánh một nỗi đau thương khốn khó.
Ba Nhung siêng năng chịu khó, ai mướn cái gì miễn không phạm pháp, không bất nhơn là anh làm hết, anh chị nhất quyết không cho Nhung nghỉ học. Nhung cứ vậy cặm cụi, tẳn mẳn học hành. Ba Nhung vì siêng năng được nhiều người giúp đỡ, Mẹ Nhung nhanh nhẹn thật thà nên bà con cũng thương. Hai vợ chồng làm được bao nhiêu đều lo cho con và chắt chiu đi đòi công lý. Mãi đến hơn 7 năm sống cảnh đầu đường xó chợ rồi đến tạm cư mục nát, cuối năm 2018, chị Loan mới mượn được một căn hộ chung cư ở tạm cho Nhung yên tâm học hành thi cử.
Tuần trước, cô Dương ở nơi xa nghe tin trường Nhung làm lễ tổng kết. Năm nay, Nhung học xong 12 ở trường chuyên Gia Định. Nhung được loại giỏi, Nhung được thay mặt các bạn đọc phát biểu trước toàn trường, Nhung mời mẹ lên tặng hoa tri ân. Chị Loan của tôi không còn bán sữa đậu nành nữa, giờ chị chuyển qua bán tạp hóa nhỏ rồi. Chị Loan tạp hóa cười hết cỡ, nước mắt lã chã bước lên bục nhận hoa con gái tặng.
Tôi từ xa gọi về hỏi chị: “Sao rồi rốt cuộc là khóc hay cười?” Chỉ nghe tiếng chị cười không trả lời. Tôi lại hỏi: Nước mắt có đang chảy không? Chị nói: “Có”. Tôi bên này đang cầm điện thoại, nước mắt bất giác chảy chẳng hiểu làm sao.
Dù chị Loan vẫn chưa đòi được nhà, dù Nhung vẫn đang ở nhà mượn. Tôi vẫn chúc mừng anh chị, chúc mừng cháu Nhung. Những con người dù trong phong ba khó khăn vẫn thật thà, bền gan vững chí, vẫn là người tốt dù ngoài kia sóng gió muôn trùng.
Bà con cùng Dương chúc mừng gia đình cháu Nhung nha!
Fb Nguyễn Thuỳ Dương